A Lovely Mistake!Author: chobits
disclaimer: they belong to themselves
pairing: hint KamijoxHizaki
rating: 15+
genre: shounen-ai, comedy
status: complete
*Note: fanfic dành tặng cho zen & mây, thanks zen & bé mây đã luôn ở cạnh nho từ trước tới giờ
*This fanfic belongs to https://versaillesfc.forumvi.com , Do not repost without permission
.............
*lảm nhảm: fanfic này viết với mục đích zui là chính -> chế rất nhiều
và au ko chịu trách nhiệm trc bất kỳ những trái tim tan nát nào vì hình tượng idol mình bị đổ cái rầm âu ế nhá
warning: ko nhận dép, đá, cà chua thối + trứng ung dưới bất cứ hình thức nào
cơ mà nhẫn, dây chuyền, vòng vàng, tiền đồng + dđ thì các bợn cứ ném thoải mái
........................
Hôm đấy là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong vắt không gợn mây cùng ánh nắng chói chang đang nhẹ nhàng bao phủ khắp khu phố. Chợt đâu đó tại khu vực những tòa nhà bên dưới những tia nắng ấm áp ấy vang lên một âm thanh nhỏ nhẹ rất đáng yêu …
Meow … meow …
Tiếng con Sonia vang lên, đánh thức chủ nó dậy từ giấc ngủ say nồng. Nghiêng người với tay cầm lấy chiếc đồng hồ, Hizaki bàng hoàng nhận ra mình đã ngủ quá thời gian thường ngày. Bảy giờ sáng mất rồi! Tội con bé, chắc nó đói lắm rồi. Khẽ mỉm cười rồi anh bế Sonia xuống giường. Sonia là thú cưng duy nhất của anh. Bé thuộc giống mèo ba tư, đẹp và quý phái. Lông hơi ngả về màu cà phê sữa, đôi mắt to tròn long lanh. Lý do anh nuôi bé thì … đơn giản chỉ vì anh ghét chuột và bé thì có thể đuổi những con vật đáng ghét đó đi. Sau khi cho bé uống sữa, anh thay đồ và đi đến công ty.
Hizaki chơi guitar cho một band nhạc và hiện nay band của họ cũng đã lên hàng major rồi. Một kết quả không tồi sau những gì họ đã bỏ ra. Còn nhớ lần đầu tiên anh mặc váy để lên diễn, papa và mama đã thẳng tay à nhầm, thẳng chân đạp anh ra khỏi nhà. Thật đau lòng nhưng cũng phải thông cảm thôi, chẳng có ai lại chấp nhận được khi tự nhiên thằng con trai mình nuôi suốt mười mấy năm trời đột nhiên đòi mặc váy. Cái buổi diễn đầu tiên đó, khán giả chỉ vọn vẻn có trăm người, mà đa số toàn là đám bạn thân nhưng Hizaki lại thấy rất vui. Và càng vui hơn khi chính papa và mama đã đến xem. Sau đó họ lại đón anh về. Cảm giác thật hạnh phúc. Chỉ tiếc là nay khi bọn họ đã nổi tiếng thì Yuu đã từ bỏ cuộc chơi. Anh ấy đã yên nghỉ trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Mãi suy nghĩ một hồi, Hizaki chợt nhận ra mình đã lái xe đi lố qua công ty cả mười lăm kilomet. Và giờ thì dĩ nhiên anh phải cho xe vòng lại. Một hình thức đốt xăng trong cái thời buổi nhiên liệu đang ngày càng khan hiếm này.
Không lâu sau anh đã ngồi trong phòng dành cho band. Và điều vui nhất là … dù anh chạy lố một quãng dài thì anh vẫn là người đến sớm nhất. Mấy tên lười kia vẫn chưa có mặt. Thế là Hizaki tranh thủ pha một tách cà phê và hay làm sao khi vừa pha xong thì …
_ Hime pha gì mà thơm thế >w<, giọng nói của vocal nhóm anh vang lên kèm theo sau đó là hành động dang tay ra và nhào tới ôm lấy cả người anh.
_ Cà phê.
Vừa trả lời Hizaki vừa đạp cái tên đang ôm dính lấy mình như sam ra. Ngày nào cũng thế, hôm nào không được ăn đạp là hình như hắn cảm thấy buồn bực hay sao ấy. Đúng là anh có vẻ ngoài hơi nữ tính, thích mặc váy và những món đồ trang sức lấp lánh, thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích con trai. Dĩ nhiên cái tên này thì lại càng không. Kamijo, vocal của nhóm với tạo hình là một hoàng tử lịch lãm với mái tóc vàng cùng vẻ đẹp vĩnh cửu của vampire. Hoàng tử trong mơ của rất nhiều cô gái. Tiếc là ... đó cũng chỉ là hình tượng bên ngoài mà thôi. Ngốc, hâm, khùng, điên, nhảm mới thật là bản chất của hắn nhưng cũng không thể phủ nhận là hắn rất có tài. Thế nên lúc đầu anh mới bị lời dụ dỗ của hắn mà cùng thành lập band. Đúng là trên đời này chẳng ai có thể biết trước được chữ ngờ cả.
_ Đau, đau, đau. Hime đạp nặng chân thế ; A ;
Hizaki cầm ly cà phê rồi ra ngồi trên ghế sofa và dĩ nhiên là lơ luôn hắn. Và cũng không quá khó hiểu trước hành động đó của anh. Tin tôi đi, nếu bạn trả lời lại thì chỉ càng khiến tên ngốc đó bám dai hơn thôi. Chậc, không biết là người hay dĩa mà bám dai thế không biết.
_ Hime lơ anh thật á. Ah, anh biết rồi, chắc chắn là hime thích anh nên mới giả vờ lơ anh đúng không >w<- miệng thì nói, tay lại nhào tới quàng vào cổ anh. Hắn còn thì thầm vào tai anh nữa chứ. Cái gì cũng có giới hạn mà sức chịu đựng của anh là cực kỳ kém đấy nhá.
Đặt ly cà phê lên bàn. Hizaki xoay người lại và mỉm cười.
Bốp!
Sau khi được ăn thêm một cái đạp nữa của anh thì hắn đã nằm ôm luôn cái sàn nhà. Cái tật đùa nhây không đúng chỗ.
_ Kami-kun lại ôm sàn nữa à. Há há há.
Tiếng cười đó không của ai khác hơn ngoài Yuki, tay chơi drum cho band. Đi theo sau anh là Masashi, người chơi bass và cũng là thành viên thứ sáu của band. Vì sao lại là thứ sáu ư? Vì vị trí của Jasmine You là không thể thay thế. Anh ấy mãi mãi vẫn là thành viên thứ năm của bọn họ. Dù rằng hiện tại anh ấy không còn ở đây nữa nhưng họ luôn tin là anh vẫn mãi dõi theo từng bước chân của mình.
_ Yuki-kun, anh cũng đừng nên chọc Kamijo-kun như thế. Hình như đau lắm đấy, anh ta vẫn chưa đứng dậy được nữa kìa.
Masashi có thể được xem là người bình thường và tốt bụng nhất nhóm. Hizaki thích anh ta vì anh ta cũng nuôi mèo và cách nói chuyện của anh rất vui. Những người yêu mèo thì không thể là người xấu được. Chẳng bù cho cái tên ngố đang nằm dưới sàn kia. Hắn luôn hăm he đòi nướng bé Sonia nhà anh. Đùa chứ hắn mà làm thật thì chắc chắn anh sẽ đem hắn nướng theo con bé luôn. Nợ máu thì phải trả bằng máu mà.
_ Xin lỗi em đến trễ. Em hứa sẽ cố gắng không như thế nữa - cậu bé tóc highlight vừa đẩy cửa vào, vừa cuối đầu xin lỗi liên tục. Hơi thở mệt nhọc cộng mái tóc rối bù chứng tỏ cho việc cậu ta chỉ mới ngủ dậy và đã hộc tốc chạy tới đây.
Đấy, thành viên cuối cùng trong nhóm cũng là người chơi guitar thứ hai, Teru cuối cùng cũng có mặt. Cậu ta có vẻ ngoài đáng yêu nên hình tượng cậu ta chọn là một cậu bé. Và … có lẽ vì là một cậu bé nên cậu ta vẫn còn ngây thơ lắm, vẫn ham chơi và ham … ngủ. Căn bệnh chưa có thuốc gì có thể chữa khỏi.
_ Lại đến trễ, đây là lần thứ mấy trong tuần rồi hả Teru-kun.
Bốp!
Teru vừa nhận được một cái ký đầu của Kamijo cho cái tội đi trễ. Có lẽ hắn muốn tìm chỗ trút giận sau khi bị Hizaki tặng cho vài cái đạp. Mà cũng phải thừa nhận rằng mỗi khi tức giận hay buồn bực thì Teru chính là cái bao cát rất tốt.
_ Đau, anh chỉ toàn bắt nạt em thôi à ; A ; - Teru chu chu cái mỏ ra dỗi.
_ Thế giờ cậu thèm được ăn đòn tiếp đấy hả - Kamijo hỏi lại với giọng đầy đe dọa.
Trong phòng hiện giờ có một đang người lắc đầu lia lịa, người kia thì nở nụ cười thật đáng sợ, hai người đang đứng xem rồi cười ha hả và một người thì chẳng quan tâm đến những việc xung quanh, vẫn tiếp tục uống nốt tách cà phê của mình. Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác.
…………..
Tối đến, khi nhóm vừa hoàn tất xong buổi diễn thì tự nhiên lại có một tin động trời chả biết từ đâu ra giáng thẳng vào người họ, mà chính xác hơn … là cái tin ấy nó động thẳng vào vocal của nhóm, baka Kamijo. Lúc đó anh chàng manager của nhóm tự nhiên hớt hải chạy tới chỗ năm người và nhanh chóng kéo họ về công ty mà chẳng có lấy một lời giải thích. Cả đám ai cũng hồi hộp và lo sợ không biết có chuyện gì xảy ra mà anh chàng vốn bình thường vẫn luôn đeo cái nụ cười toe toét trên môi lại trở nên nghiêm trọng như thế.
Khi cả năm người đều đã yên vị trên cái ghế trong phòng của nhóm thì anh manager bước ra ngoài và bảo họ ngồi chờ kèm theo lời dặn dò rằng “Phải thật bình tĩnh đấy nhá, nhất là …”. Anh ta không nói hết câu mà cứ lén lút nhìn về phía Kamijo, thế là thế nào chứ? Anh đã phạm phải lỗi gì nghiêm trọng lắm sao??? Sao anh lại chẳng nhớ ra gì hết vậy nè trời. Dĩ nhiên anh cũng không phải là người duy nhất lo lắng, cả bốn người còn lại đều thế. Vài phút sau, anh manager lại bước ra và lần này đi theo anh ta còn có một đứa bé trai chừng năm, sáu tuổi. Cậu bé có mái tóc nâu vàng và đôi mắt to tròn đáng yêu. Ủa mà … sao nhìn nhóc này quen quen nhỉ???
_ Các anh có thấy đứa bé này nhìn quen lắm không - Teru nghiêng đầu khẽ đặt câu hỏi với chúng tôi.
_ Đúng là rất quen - Masashi và Yuki gật đầu đồng tình.
Không đợt họ tự suy diễn lung tung, anh manager dắt cậu bé ra đứng trước mặt họ và bắt đầu màn giới thiệu.
_ À, ờ, chuyện này hơi khó nói một tý nhưng mà … chậc, nói sao giờ nhỉ nhưng mà đứa bé này … ờ thì nó … - anh ta bắt đầu quá trình lựa chọn cho đúng ngôn từ để giới thiệu đứa bé kia.
Dường như màn tự giới thiệu của anh quá dài dòng hay sao mà đứa bé đã không chịu nổi và đã chạy nhào tới ôm chặt cứng người trước mắt và la lên hai tiếng khiến cả năm người của Versailles đã phải đứng hình.
_ Papa!
Hai từ ngắn gọn nhưng dư âm của nó cứ vang vọng mãi trong đầu họ. Papa á! Nhưng sao lại là papa??? Cả tám con mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người được gọi là papa và đang bị ôm cứng ngắc kia.
OMG … Baka Kamijo!!! Có vẻ như Teru là người rã đông nhanh nhất, cậu nhanh chóng đứng lên và nhìn chằm chằm vào thằng nhóc.
_ Đúng là giống thật nhỉ - cậu bình phẩm rồi quay qua phía ba người còn lại - Đấy hồi nãy em đã bảo là nhìn rất quen mắt mà. Anh giấu hay quá đấy Kamijo.
Cậu nhóc cười tinh nghịch và nhìn quanh quất khắp phòng.
_ Con anh đây thế vợ anh đâu rồi?
Rắc rắc!Kamijo giờ đã bắt đầu phá băng và gào lên.
_ Tôi chưa kết hôn đào đâu ra cho cậu mà hỏi.
_ Anh không nên nói thế trước mặt con nhỏ chứ Kamijo - Yuki nhìn đứa bé đang rưng rưng nước mắt khi nghe thấy papa nó đang ra sức phủ nhận sự tồn tại của mình.
_ Đúng thế, dù sao anh cũng không nên làm thế với con anh chứ. Bé khóc rồi này - Masashi bước tới gần thằng bé mỉm cười và xoa xoa hai má của bé - Ngoan, đừng khóc nào. Bọn chú sẽ không để papa bắt nạt cháu đâu.
_ Bé tên gì? - Hizaki lên tiếng hỏi khi đã lấy lại được bình tĩnh sau một vài phút.
_ Ginji - thằng bé nhìn anh trả lời.
Kamijo lúc này mới hoảng hồn nhận ra nãy giờ anh đã quên một việc rất là quan trọng.
_ Hime hãy tin anh, anh không có mà! Anh không biết thằng nhóc này và cũng chả biết mẹ nó luôn - anh vội vàng thanh minh. Vừa nói anh vừa cầm lấy hai tay công chúa của nhóm đưa đến trước ngực mình - Hãy tin anh, trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có mỗi mình hime thôi!
Ginji nghe thế mặt xụ xuống một đống, nhóc bắt đầu giãy nãy gào lên.
_ Oa oa … Papa xấu … Papa phủ nhận con với mama … Oa … Oa …
Bốp!Ngay sau đó nàng công chúa yêu kiều đã tặng cho tên ngốc ấy một đạp. Baka Kamijo, anh hay nhỉ! Con anh nó đang đứng trước mắt thế mà còn mặt dày bảo hime tin. Tin anh thế hóa ra hime cũng là thằng ngốc giống anh à.
_ Thế ngó lại xem Ginji giống ai! - Hizaki túm cổ tên đang nằm bẹp trên sàn lên và đưa tới sát mặt thằng bé - Cái mặt ngố này, hai cặp mắt cú vọ này, cả cái miệng cũng giống nốt. Anh bảo nó không phải con anh thì có ma nó mới tin đấy.
Vừa dứt lời anh đã thả tay ra để tên ngốc ấy rơi tự do và có một nụ hôn nồng thắm với cái sàn nhà. Ba người còn lại lúc này đã chạy tới an ủi vỗ về Ginji, nhóc vẫn còn shock vì tới giờ papa cũng chưa chịu nhận bé.
_ Ơ … thế tôi ra ngoài để các cậu tự giải quyết với nhau nhá - anh chàng manager bị lãng quên từ nãy giờ lên tiếng, dự tính chuồn êm ra khỏi vùng trung tâm hạt nhân có nguy cơ nổ bất cứ lúc nào. Anh còn yêu đời lắm, chưa muốn gặp lại tổ tiên sớm thế đâu.
_ Khoan! - Kamijo bật dậy khỏi sàn nhà - Trước khi đi anh vui lòng giải thích là thằng bé này ở đâu ra và sao tự nhiên nó kêu tôi là papa chứ ???
_ À … ờ … thì … - anh manager lại bắt đầu lắp bắp - Lúc nãy khi các cậu đi diễn … đột nhiên Ginji chạy tới bảo là papa nó ở đây. Nó còn đưa cái hình của anh ra nữa, với lại nhìn hai người giống nhau như là từ một khuôn đúc ra ấy. Hơn nữa, đứng trước cổng công ty mà nói lớn vụ này thì cũng không hay ho gì lắm nên …
_ Hình của tôi tràn lan khắp nơi, ai mà chả có o_O - Kamijo gào lên - và chỉ có thế mà anh tin nó là con tôi á!!!
Bốp!
Tên ngốc vừa nhận được thêm một cái đạp nữa từ hime.
_ Anh đúng là một tên tồi tệ.
Bế Ginji lên và hime đi thẳng vào phòng bếp, dự định làm một tách ca cao nóng cho bé uống.
_ Anh tệ thật đấy! - Teru chống cằm nhìn chằm chằm người đang nằm dưới sàn nhận xét, dĩ nhiên là cậu vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Yuki tiến tới gần Kamijo.
_ Đã là đàn ông thì dám làm dám chịu. Anh không nên phủ nhận con của chính mình như thế.
Masashi cũng đến gần anh, nhưng không nói gì mà chỉ vỗ lên vai anh vài cái thông cảm.
*OMG, tôi còn chưa biết mặt mũi mẹ thằng bé tròn méo ra sao mà!!! Tại sao tôi lại trở thành một thằng hèn tồi tệ thế này trong mắt mọi người chứ ; A ;. Bất công quá!!!* Kamijo thầm gầm rú trong lòng.
……………….
Những ngày sau đó, không khí của band cực kỳ tồi tệ. Kamijo sống chết gì cũng nhất quyết không chịu thừa nhận nhóc Ginji là con anh. Và dĩ nhiên điều này chẳng làm tình hình khá lên mà thậm chí càng lúc càng tệ hơn. Theo lý lẽ thông thường, Ginji là con trai của Kamijo thì đương nhiên bé sẽ về sống chung với anh, nhưng Kamijo lại nhất quyết không nhận. Teru thì … giờ ngủ nhiều hơn thức, trông trẻ thế nào được. Yuki lại là một con sâu rượu chính hiệu, để anh ta chăm sóc Ginji thì dám chỉ chừng vài ngày sau là một con sâu bé ra đời. Nhà Masashi lại có nhiều mèo, anh ta bận chăm cho lũ mèo nên cũng chẳng thế có thời gian mà chăm Ginji. Thế là chẳng còn cách nào khác, Hizaki đành phải mang bé về nhà anh ở tạm. Chỉ sau vài ngày chăm sóc Ginji, sắc mặc hime đã xấu đi thấy rõ. Thằng bé suốt ngày đòi papa nó, chẳng chịu nghe lời anh. Không những thế nó còn hay bắt nạt con Sonia của anh nữa.
Vậy nên cả bọn đã quyết định tạm thời dọn tới nhà hime để cùng chăm Ginji với anh. Tránh cho cái tình trạng lên cơn điên bất tử của anh đột ngột bùng phát do quá sức chịu đựng. Ginji thấy papa tới thì hớn hở ra mặt, chỉ là … papa nó lại không quan tâm nhiều đến nó mà suốt ngày cứ bám theo Hizaki, người có biệt danh là hime của nhóm. Nó không hiểu, rõ rằng Hizaki là nam nhưng lại mang cái biệt danh là hime. Tuy nhìn xinh thật nhưng đâu bằng mama nó. Vậy sao papa lại cứ bám theo hime mà không thèm ngó tới nó, thậm chí cũng chẳng thèm nhắc tới mama nó lấy một lần. Nó ghét anh, ghét người đã cướp đi papa của nó và mama. Và thế là nó quậy.
_ Trước giờ tôi không hề biết là … chăm trẻ lại mệt đến thế - Teru vừa thở hổn hển vừa ngửa cổ nhìn cái trần nhà sau khi dọn dẹp đống đồ bị Ginji lôi ra quậy rồi bày bừa bãi khắp nhà. Anh phải theo sát nó từng chút một vì thằng nhóc rất hiếu động lại hay chạy nhảy lung tung, nhất là … không hiểu vì sao mà nó lại rất thích bứt lông con Sonia. Con mèo luôn gầm rè và tìm cách xử lý thằng bé bất cứ khi nào nó ở một mình. Và điều đó khiến anh phải đau đầu và đau … cả tay khi đứng che trước cú tát của Sonia dành cho Ginji. Vết caro cực đều và cực đẹp đang nằm chiễm chệ trên hai tay của Teru. Công nhận con mèo mập đó canh chuẩn quá, may mà không bị cào ngay mặt. Nhưng anh cũng không làm gì nó được, đụng vào nó là dám một hồi Hizaki sẽ xử lý anh bầm dập luôn.
Tình trạng của Yuki và Masashi cũng không khá gì hơn. Masashi do không an tâm về mấy bé mèo nên cũng đã vác theo chúng tới nhà Hizaki. Hậu quả tất yếu là mấy con mèo của anh cũng nằm trong tầm ngắm của Ginji, thế nên anh cũng phải đi kè theo trông chừng bầy mèo của mình để giữ an toàn cho chúng và cho chính thằng bé. Yuki thì mấy ngày nay đã chẳng được uống giọt rượu nào do cả đám đều nhất trí, không nên làm tấm gương xấu trước mặt trẻ nhỏ. Mặt anh giờ cau có chả khác gì những con khỉ ăn phải ớt hiểm.
Vậy còn nhân vật chính gây ra rắc rối này thì sao? Kamijo từ ngày dọn qua chỗ của hime thì cứ suốt ngày bám theo hime hai bốn trên hai bốn và cứ không ngừng lải nhải rằng Ginji không phải con anh. Nhưng dĩ nhiên, làm gì có ai tin lời anh nói chứ.
Rồi cuối cùng khi mọi thứ đã vượt quá ngưỡng chịu đựng …
_ KAMIJO!!! Ông lại trông con đi chớ! Con trai ông mà bắt bọn tôi trông hộ là thế nào!!! - Teru, Yuki và Masashi cùng gào lên khi cả ba người bọn họ phải không ngừng dõi mắt theo Ginji, không thể buông lơi một giây nào trong khi Kamijo mang tiếng qua trông phụ mà thực tế suốt này chỉ lẽo đẽo theo sau Hizaki.
_ Đã bảo không phải con tôi … Bốp! - Kamijo chưa kịp nói hết câu đã ăn ngay một dép của hime.
Mấy ngày nay Hizaki đã bực lắm rồi, Ginji thì cứng đầu bướng bỉnh chả chịu vâng lời ai đã thế lại còn đi bắt nạt mấy con mèo, đặc biệt là bé Sonia của anh. Nhưng do nó còn nhỏ quá nên anh phải cố kiềm, không xử nó được. Trong khi thằng nhóc quậy phá thì papa của nó lại cứ lẽo đẽo theo sau quấy rầy anh suốt cả ngày lẫn đêm. Kamijo cứ luôn miệng “Không phải mà”, “Tin anh đi mà”, “yêu hime nhất mà”, … còn thằng con Ginji của mình thì chẳng thèm để mắt tới. Hỏi ai mà không bực cơ chứ!
_ Tôi không biết anh làm cách nào nhưng hãy đi mà giải quyết hậu quả đi. - Hizaki nghiêm mặt gằn từng chữ một cho Kamijo nghe.
Tối hôm đó cũng là lần đầu tiên Kamijo chịu nghiêm túc đối mặt với Ginji. Dù trong lòng chẳng hề muốn nhưng anh sợ hime giận lắm, mỗi khi hime giận thì đáng sợ lắm. Anh còn chưa muốn chết sớm nha, còn chưa được kisu hime cái nào mà. Chết vậy thật không cam tâm nha. Và thế là buổi thẩm vấn, à nhầm, buổi họp mặt gia đình giữa papa và con trai bắt đầu.
_ Nhóc con, ta là papa của nhóc thật đấy hả? - Kamijo nhìn thẳng vào mắt Ginji hỏi.
Và thằng bé gật đầu cái rụp không cần suy nghĩ.
_ Mama nói thế mà. - nó lôi sợi dây chuyền đeo trên cổ ra và mở nắp, để lộ ra hình Kamijo đang cười mà … hình đó là hình khi anh chụp lúc đang ở nhà pama anh. Thực tế người ngoài không thể nào có được.
Omg! Không lẽ … không lẽ thằng nhóc này thật là con anh sao o_O. Cố gắng lục lọi tìm tòi lại trí nhớ của mình nhưng … trong đầu anh chẳng hiện ra ai hết. Đúng là anh được mệnh danh là “ladykiller”, “hoàng tử của các cô” … nhưng mà có bao giờ anh quan hệ với cô nào đâu. Sao giờ tự nhiên lại lòi ra thằng nhóc này chứ!!!
Hít thở thật sâu, Kamijo cố giữ giọng không run mà hỏi tiếp.
_ Thế mẹ con tên gì? Con có hình của mẹ không?
Ginji chờ câu này lâu lắm rồi, cuối cùng thì papa nó cũng chịu nhắc tới mama. Nhóc vui vẻ nhe hàm răng trắng bóc ra cười.
_ Tên mama con không nhớ nhưng mà con có đem theo hình mama.
Thằng bé lôi một tấm hình khác ra và đưa cho Kamijo.
1 giây …
2 giây …
3 giây …
Kamijo đứng bật dậy sau khi ngó tấm hình và anh nhanh chóng chộp lấy cái di động mà bấm lia lịa.
_ CHỊ HAI, CHỊ QUA MÀ RƯỚC CON MÌNH VỀ NÈ!!! CHỊ LÀM MẸ KIỂU GÌ MÀ ĐỂ THẰNG NHÓC ĐI CẢ TUẦN KHÔNG THẤY HỎI HAN GÌ HẾT THẾ HẢ!!!
Kamijo gần như gào thét vào cái di động mình. Giờ thì mọi việc đã rõ, Ginji là con của bà chị anh. Bây giờ anh mới nhớ ra, lâu quá không về thăm nhà nên anh gần như quên mất mình còn thằng cháu này. Dĩ nhiên nó là cháu anh nên vụ anh với nó giống nhau cũng chẳng có gì là khó hiểu. Bà chị đáng ghét của anh trông con thế đấy, làm anh bị mọi người hiểu nhầm đã thế còn bị hime hắt hủi nữa.
………….
_ Ơ vậy ra tất cả là hiểu nhầm à? - Teru vừa nhâm nhi hộp kem vừa hỏi.
_ Tôi đã bảo đó không phải con tôi mà chả ai chịu tin - Kamijo nói với giọng giận dỗi. Dù gì thì anh cũng là nạn nhân mà.
_ Vậy sao nó cứ nhất quyết gọi cậu là papa thế? - Masashi vừa xoa bụng con mèo của anh vừa thắc mắc.
_ Ờ thì … theo như lời bà chị tôi nói … - Kamijo cầm lấy ly ca cao sữa do hime pha cho đưa lên nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp. - Ginji bảo papa ruột nó xấu trai quá nên nó ứ chịu và cũng ứ tin anh ta là papa nó luôn. Rồi một hôm nó tình cờ thấy hình tôi trong album mà tôi với nó lại rất giống nhau nên nó nghĩ tôi mới là papa của nó.
Những người còn lại mới “à” lên một tiếng, giờ thì họ đã hiểu rồi. Con nít đúng là rất phiền phức mà.
_ Nhưng con trai bỏ đi cả tuần mà chị ông không đi tìm sao? - Hizaki lúc này đang ngồi trong lòng Kamijo mới lên tiếng. Bình thường thì chẳng đời nào anh chịu thế đâu nhưng mà … trong suốt một tuần vừa qua anh đã không hề tin tưởng vào chàng ngố Kamjio dù anh ta liên tục giải thích. Không chỉ vậy mà còn không nương tay mà đánh anh chàng bầm dập nên giờ lương tâm nó cắn rứt quá, đành phải cố mà ngồi đây thôi.
_ Thì bả bận đi chơi với hội phụ nữ trong xóm, với lại thằng nhóc có ghi tờ giấy để lại nên bả biết là nó ở chỗ tôi. Vậy nên cũng chẳng cần lo lắng làm gì nữa.
*note: tờ giấy của Ginji " Tokyo ~ Papa " Kamijo vòng tay qua người Hizaki và ôm anh cứng ngắt, lần này anh không bị hime đạp nha. Vui lắm nha. Ngẫm lại mới thấy là suốt cả tuần cực khổ vừa qua bây giờ cũng được đền đáp xứng đáng. Anh còn muốn được kisu hime nữa cơ nhưng mà thôi, làm quá dám một hồi tối nay anh làm bạn với cái sàn phòng khách mà ngủ lắm à. Dù sao cả đám vẫn còn đang ở nhà hime chưa về mà.
Qua một vài phút im lặng, Yuki mới đưa ra nhận xét.
_ Chị cậu thật nà siêu. Con mình đi bụi mà cũng không thèm tìm về.
_ Bà chị tôi mà. - Kamijo cười híp mắt trả lời. Anh đang rất hạnh phúc và cũng chẳng muốn so đo với bà chị mình làm gì. Dù sao cũng nhờ cái sự vô tâm của bả mà hiện tại anh đang ở trên thiên đường nha. Ôi, hime thơm quá!
_ Cái mặt anh thấy ghê quá đi - Teru ngậm cái muỗng kem bình phẩm.
_ Kệ anh ta đi, dù sao lâu lâu mới có một lần mà. Phải không Hizaki-kun? - Yuki vừa nốc một ly rượu vừa châm chọc. Cả tuần rồi anh mới được đụng tới rượu.
_ Mà chị anh chừng nào mới tới đón thằng bé đấy? - Hizaki quay đầu lại hỏi. Ba tên kia cũng dỏng tai lên nghe. Đùa chứ trông thằng nhóc đó dù chỉ là thêm một ngày nữa thôi thì đó cũng đã là địa ngục rồi.
_ Ngay sáng mai thôi - Kamijo vẫn tươi cười trả lời. - Sáng mai bả mà không tới là tôi tống cổ thằng nhóc ra ga tàu điện và mua vé cho nó tự về luôn. Há Há Há.
Hôm đấy trong căn phòng khách nhà hime, nhiệt độ bỗng dưng bị giảm xuống thấp đến bất ngờ không hiểu vì sao. Chậc, đúng là con giun bị xắn lắm cũng oằn nhỉ.
_ Kamijo, anh cóa cần gì không để em đi mua cho - Teru nhanh nhảu xung phong. Giờ ngẫm lại thì cậu là người chọc Kamijo nhiều nhất nha, dễ bị trả thù lắm nha.
_ Kamijo, anh có muốn uống gì không tôi đi lấy - lần này đến lượt Yuki. Anh chỉ xếp thứ hai sau Teru trong cái vụ châm chọc thôi.
_ Anh ... có muốn ăn gì không, tôi làm cho ăn - Hizaki cũng nhỏ giọng nói. Anh cũng nằm trong danh sách bắt nạt Kamijo, không những thế mà còn đánh anh ta bầm dập nữa.
Masashi ngồi một chỗ nhìn bốn người bọn họ mà anh không thể nhịn được cười.
Một đêm yên bình nhẹ nhàng trôi qua.
..........................